Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

Đành Vậy Thôi


      Sau hai mùa hè "Bỏ Lửa" tôi không được mặc áo long bào để ra trước sân ngồi, nghe chim hót, hít thở không khí trong lành vào buổi sáng sớm mỗi Chủ Nhật như thường lệ. Tôi phải giải thích về hai chữ "Bỏ Lửa", bởi vì chỉ có ba tháng mùa hè tôi mới được ra ngoài để tìm lại những giọt nắng như lửa đốt của cái thời lăng xăng không sợ nắng.
Bây giờ thì trốn lạnh, tránh mưa. Cho nên đối với tôi ánh nắng rất là hiếm hoi mà bây giờ tôi đã có dịp để hưởng thụ nó.
     Vậy mà "Lực Bất Tòng Tâm". Sau hai mùa hè tôi lặng lẽ bùi ngùi trong cung điện , âm thầm hát bài "Hai Năm Tình Lận Đận" không thể ra ngoài chỉ vì "Long Thể Bất An". Sáng nay mới thấy bầu trời rộng hơn, tươi mát hơn và dĩ nhiên ánh mắt của tôi được nhìn xa hơn.

     Đang miên man nhìn những làn mây trắng lơ lửng trên trời, tôi thả hồn lan man để nhớ về cái thuở rong chơi ngày nào. Tuy nhiên, tôi vẫn phải gật đầu bật cười trả lễ khi có người hỏi han. Dầu sao thì cũng đã hai năm mới trở lại trước sân nhà ... cũng có bạn mới, bạn cũ chào hỏi mình.
     Tôi thấy xa xa chiếc xe hơi thân quen của người bạn đến để giúp đỡ tôi đi nhà thờ. Gặp nhau thật là vui mừng, tôi phải vận dụng hết tất cả vốn liếng để trả lời và nói chuyện với người bạn không cùng ngôn ngữ này. Có lẽ vì đã thân quen từ lâu cho nên rất hiểu ý nhau , nếu tôi có một vài câu (thiếu chữ) thì người bạn cũng gật đầu. Sau một lúc hàn huyên tâm sự thì chiếc xe Express Metro Bus đến đậu trước cổng , thế là tôi lái chiếc xe của mình ra ngoài đường để lên xe bus đi đến nhà thờ . Vẫn thường lệ như những năm về trước tôi gài số de để lên (ram bus) nâng xe tôi vào trong xe bus.
     Tài xế mới, cho nên ông muốn giúp tôi đưa chiếc xe đến chỗ an toàn để buộc dây nhưng với tôi sau 15 năm kinh nghiệm ...Tôi xoay vòng chiếc xe rất là ngoạn mục dễ dàng. Người tài xế xít xoa khen mãi và người bạn của tôi cũng nói "Amazing!!! ".
     Sau một hồi cột dây an toàn, chiếc xe bus lăn bánh đưa tôi đi trên con đường quen thuộc mà hai năm qua tôi đã lỡ bỏ quên .

    Nhìn hai hàng cây bên đường dường như đang rung lá đón chào tôi. Trên mặt đường cũng có lúc gập ghềnh nên thân mình tôi có dịp chao qua chao lại.
Chiếc xe ngừng đã đến nhà thờ. Tôi lại một lần nữa biểu diễn xuống ram bus rất là điệu nghệ, không một chút sơ sót .
      Ông tài xế chào tôi. Tôi cũng cám ơn & chúc lành đến ông và hẹn gặp lại ông ngày khác.
Tôi đến nhà thờ trước giờ lễ 15' để gặp lại những người đã quen, mới quen. Họ đến chào hỏi với những nụ cười thân thiện. Tôi cũng lấy hết sức mình để gật đầu chào hỏi như mọi lần. Sau khi tan lễ, tôi trở về nhà ...lúc này mới chính là giây phút ngọt ngào của tôi.

      Vừa về tới nhà ...cái nóng mùa hè nó nóng hừng hực, gió thổi mà tôi phải chịu đựng hít vào muốn nghẹt thở luôn . Người bạn và người tài xế khác cũng phải lắc đầu "too hot !!!". Tôi chào tạm biệt người bạn đã đồng hành với tôi buổi sáng đi nhà thờ rồi lái xe vào qua 3 cánh cửa kiên cố.
      Bây giờ tôi phải chờ tới giờ ăn trưa, ăn xong rồi cũng phải chờ "Mỹ Nữ" đưa trở về long sàn.
     Đây mới là những giờ phút thê thảm nhất của ông vua không ngai này, bởi vì những ngày thường tôi thức dậy lên ghế ngồi khoảng 11:00 sáng cho đến 2:00 trưa. Sáng Chủ Nhật hôm nay tôi phải thức từ 8:00 sáng, có nghiã là ngồi trên ghế gấp đôi giờ qui định và buổi sáng lúc ngồi trên xe bus còn phải chịu đựng đong đưa khi chiếc xe quẹo trái, quẹo phải là cả một khối thịt của tôi phải nghiêng theo chiều gió.

     Các bạn của tôi ơi, không phải tôi viết ra để đánh động lòng trắc ẩn hay lo lắng của các bạn mà tôi viết cũng như là đang tâm sự với chính mình, gửi cho những người bạn thân quen để tường trình một buổi sáng Chủ Nhật tôi đi đến nhà thờ như thế nào, bằng cách nào vì tôi biết có những người bạn chỉ hiểu là tôi đi nhà thờ nhưng không hiểu làm sao để được đi.
     Dù lắm mệt mỏi hay có nhiều vấn đề khó khăn, nhiêu khê trong đó... nhưng trong tâm hồn tôi đã có một mùa hè đỏ lửa (không bỏ lửa) để hơ ấm lại ba mùa Xuân Thu Đông mà tôi cũng tìm lại được bản thân mình trong lúc ngồi xem lễ nghe cha giảng, được rước Mình Thánh Chúa ...
     Bao nhiêu đó đã làm tan biến được những điều mà tôi đã nghĩ "không có thể" giờ đã được thành "có thể".

      Một vài hàng tâm sự đến với những người bạn thân thương lúc nào cũng lo nghĩ, quan tâm.
Nếu tôi có gặp phải những điều gì không như ý trong cuộc sống thì buổi sáng sau khi đi nhà thờ về ... tôi cảm thấy an bình trong tâm linh.
     Còn nếu tôi không được: "Mỹ Nữ" săn sóc kỹ lưỡng , giúp đỡ hay trễ giờ ngự long sàn. Có mệt mỏi đôi chút thì ... cũng đành thôi.

Virginia, Chủ Nhật ngày 14/06/2015
Đỗ Hữu Tài

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét