Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015

Mùa Thơ



(Tặng người thơ Kim Oanh)

Có một mùa nghe hơi gió thở,
Thi nhân ngồi lặng, tâm lao đao.
Có một mùa nghe hoa chớm nở,
Thi nhân ngồi lặng, tâm xôn xao.

Mùa trăng năm trước mắt em tròn.
Trăng lạnh chiều hôm xoa xuýt luôn.
Hoa ở trên cành xua đuổi bướm,
Vàng rơi ngọc rớt buổi chiều hôm.

Có một mùa thơ, mây quyến thơ
Về chung với gió ghẹo trăng mờ.
Trăng nấp sau rèm nghe nhịp thở,
Nào trăng nào gió khuấy lòng mơ.

Có một mùa trăng, sao đón trăng
Về chung đò ngược, gió bâng khuâng.
Mây giũ trần ai hoen dải lụa,
Một khúc ty cầm chắn dải ngân.

Rồi chợt xuân tình nghe lãng đãng,
Lưng lửng nơi hồn ta chơi vơi.
Trút rượu pha tình nơi đáy mắt,
Hò khoan nhặt điệu, phách buồn lơi.

Vận đứt làm thơ nghe nhạt quá,
Thi nhân quay bước ngắm chân mây.
Ở nơi đâu đó hờ vang lại
Một tiếng cười duyên của những ai.

Em quay khung cửi dệt tơ sầu,
Mười sáu trăng tròn ở những đâu.
Ta thấy mơ hồ sau nếp lụa,
Một vầng trăng nấp ghẹo mưa mau.

Thôi trách làm chi những diễm tình,
Ơ hờ cung bậc tuổi thư sinh.
Ta mơ trăng gió, tìm hư ảo,
Em giấu làm chi đóa nguyệt xinh?

Có một mùa nghe hơi gió thở,
Thi nhân buồn lặng ngỡ hơi ai.
Một mùi hương thoảng trong hơi gió,
Ta đoán là em, quyết chẳng sai.

Em ạ, đừng chê những thi nhân,
Vì hoa sung sướng biết bao ngần.
Hoa rung rung cánh làm thơm gió,
Không lối đào nguyên cũng lối xuân.

Montreal, 15-09-2009
Nguyễn Đức Tuấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét