Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Nói Về Tôi, Cái Đáng Ghét


      Hồi nhỏ tôi cũng là người như bao nhiêu người khác. Rồi tôi cũng lớn lên.
Đọc được những bài viết của học sinh các trường ở Vĩnh Long, sao tôi thấy trong đó có mình.Thì ra là mình cũng viết được cái của mình như lời một học trò cũ đã nói.

      Tôi học không giỏi nhưng được cái là thầy cô thương, như mấy học trò đã kể. Nhà tôi có bà dì Bảy,dì ruột, bán ăn sáng bánh hỏi thịt quay. Lần đó thầy dạy sinh vật lớp đệ ngũ (lớp 8 bây giờ) vào ăn sáng, tôi trốn luôn phía sau bếp không dám ra giúp bán như thường ngày. Đúng là "ông thầy", theo tôi nghĩ, vì thầy yêu cầu bà dì kêu tôi ra tiếp khách xem như không có thầy ở đó.

      Tưởng vậy là xong,nào ngờ hôm sau có giờ thầy theo thời khóa biểu, thầy vào lớp như thường lệ rồi gọi “em Trí lên bảng”. Tôi không hề sợ, vì tôi luôn cố gắng chuẩn bị bài vở trước khi giúp việc nhà. Nhưng thật bất ngờ khi thầy bảo tôi vẽ lên bảng hình con ốc cắt dọc như trong sách tôi đang học, để thầy dạy tiếp bài mới. Sao thầy lại biết tôi rất thích vẽ hình, có lẻ thầy đã thấy tập học của tôi đầy hình vẽ sao lại trong sách sinh vật.
      Tôi hơi dài dòng một chút để kể chuyện này. Tôi đang vẽ hình trên bảng cho thầy, không hiểu sao tự nhiên mồ hôi tôi ra thoải mái đến nỗi đầu, cổ, toàn thân tụ lại chảy ướt cả quần tây, rồi tụ lại thành một vũng nước nhỏ dưới chân. Dĩ nhiên trong lớp không bạn nào dám cười chế nhạo, điều đó khác hẳn học trò trường tư thục tôi đang dạy bây giờ.

      Còn thầy, tôi nghĩ rằng thầy đã thấy, mà vẫn tỉnh queo chờ tôi hoàn thành tác phẩm của mình trên bảng. Phải công nhận là thầy đã giáo dục, rèn luyện cho tôi bằng hành động, không bằng lời nói. Từ sau lần đó, tôi không còn phải bị một vũng nước dưới chân khi lên bảng nữa, mặc dù tôi đã từng là học trò, như những học trò tôi đã dạy, có lúc chưa thuộc bài hay chưa làm hết bài tập..
Cũng như khi mới ra trường về dạy học, tôi cũng không khiếp sợ trước những học trò nhỏ tuổi hơn, nhìn thấy dễ thương nhưng vẫn phải coi chừng.

      Cách đây chừng vài tháng. Có những học trò nữ cũ nơi trường Tống Phước Hiệp gọi hỏi thăm tôi, để chuẩn bị kéo nhau đến nhà ở Long An, vì có nghe tin tôi bị bệnh. Thật mắc cười khi các em nhắc đến tên một bạn học chung lớp, giờ đang ở Mỹ với chồng con, hỏi tôi còn nhớ không? Tôi sực nhớ ra liền. Tôi nói thầy đã quên lâu lắm rồi sao mấy em còn nhớ. Chẳng là lúc đang dạy các em cùng lớp, tôi có thương em đó nhiều hơn, nên có ghé nhà xem có gì thì thầy giúp. Có thế mà thôi, không hề ảnh hưởng gì đến lớp dạy cũng như đến tương lai tốt đẹp của học trò.

      Cũng chính vì thế đó mà mấy em mới hỏi bây giờ thầy còn nhớ bạn ấy không? Tôi đã trả lời qua điện thoại rằng thầy đã "quên lâu", nhưng khi mấy em nhắc tới thì "nhớ ngay".
Sao đến giờ nầy tôi cũng sống theo kiểu, yêu thương người khác thì mình thấy không hề mang tội, còn được người khác yêu thì cũng chẳng tội lỗi gì, miễn là sống phải chân tình.

      Khi nghe đứa học trò nào đó sống chưa hạnh phúc, tôi lại thấy bất bình.
      Mặc dù tôi cũng là con người như người khác.

Nhớ tháng 11,
Huỳnh Hữu Trí

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét